Chào mừng quý bạn đến với blog Chuỗi Ngọc.

Pages

Friday, October 24, 2014

Sợi Tóc Đa Đoan

... vì em đa đoan đến từng cọng tóc...

Xếp lại nếp áo thơ
Còn vương ánh hoàng hôn đang úa đắng
Chợt đau trong tim cái đau nín lặng
Anh đâu biết mắt em cay!

Tâm hồn muốn bao dung mà tim em quá gầy
Nên chiếc lá cứ rơi trên mặt đường yên ắng  
Và chân đi không đừng đặng
Dù không vui... nhưng... như thế - mới là em

Thời gian ơi sao chẳng dài thêm
Để hai vì sao bên nhau bầu trời tình yêu lớn mãi
Không gian ơi ước sao ngắn lại
Để con đường không tên lạc cả lối đi về

Phải đâu mình quá mải mê
Tại tâm hồn anh rêu phong phủ dầy ngày xưa ấy
Còn em mong manh như lúa non thì con gái
Vạt lụa đào lung linh dấu chân son

Phải đâu mắt em buồn còn muốn buồn hơn
Vì nét đa đoan đã ươm mầm từ chân tóc
Nên hôm nao bỗng nhiên em bật khóc
Xin anh hiểu cho rằng: tại… con bé hay ghen

Chẳng biết rồi sẽ còn giận dỗi nào thêm
Sẽ đau nhói điều gì trong tim ngực nữa
Như khối u lành chẳng bao giờ xơ vữa
Cứ âm ỉ mấy trăng tròn buồn mãi chưa tan

Anh – đừng để em mắt lệ thấm long lanh
Đừng bao giờ để em phải khóc
Vì em – đa đoan đến từng cọng tóc
Sợi buồn nào rồi cũng rớt vai anh

Tuesday, October 21, 2014

Nếp Xinh Áo Lụa


Biết là có nhớ có quên 
Vị tình yêu lúc mặn nồng khi buồn tẻ 
Như cánh sen thơm ướp dư hương lặng lẽ
Em cũng vậy…
Lúc chu môi nguýt lườm khi cong mỏ dễ thương   
Làm anh ngủ mê thả trôi ánh dương buồn

Biết là mặt trời rồi có lúc hoàng hôn 
Lá trút rơi vàng, vàng bao chiều kỷ niệm 
Mai bình minh lên còn tin yêu nguyên vẹn 
Hay thiên di mải miết cánh bay tìm
Em đi rồi…
Làm sao trốn đâu yên?  

Biết là có còn gọi tên 
Những dấu yêu xưa sẽ về vo tâm trí
Cọng tóc se hương sẽ nồng thêm mùi vị  
Trói hồn mình vào huyền thoại hôm nao
Em dỗi hoài…
Anh đếm sao trời sợ tầm nghĩ lạc phương nhau
 
Biết là cuộc tình có muôn vẻ muôn màu 
Nên tóc em đây hãy cài mây ngũ sắc
Này tay em đây anh vỗ về ngoan giấc 
Cho mảnh trăng cong thổn thức bao điều 
Em nhớ là…
Ta yêu biết bao nhiêu

Thì ta cùng leo dốc tình yêu 
Để tuột trôi những buồn xưa rang tim ngực 
Trên đỉnh mơ chỉ đôi ta và trời xanh ngút 
Em thả thơ…
Nơi nếp xinh áo lụa thơ ngây
Chấp chới hồn anh níu gọi chân mây

Trái Tim Em Là Thơ

(trái tim em là thơ

cho sầu vương ý tơ)

Viết cho anh bài thơ
Có nắng có mưa có bốn mùa hoa nở
Có chiếc lá cuốn theo biển đời trăm ngã
Vẫn xuôi về nơi ấy thuở hồn nhiên

          Em đã hiểu từ em
          Tâm hồn chứa thật nhiều cơn sóng
          Như mùa yêu ôm ngày dài tháng rộng
          Trái tim thơ thương hạt cát xa bờ

Viết cho anh bài thơ
Những dòng chữ reo vui tỉ tê hạnh phúc
Rồi nhoi nhói trong tim râm ran lồng ngực
Nhòe nhoẹt vết xước cào

          Em đã hiểu từ đâu
          Tình yêu cứ lớn dần như cây trồng gần nguồn nước mát
          Cho hồn anh bao năm nhánh khô sâu vùi đất
          Nghe tiếng thơ, rễ đắng biết mộng mơ…

Viết cho anh bài thơ
Lời nhớ thương dỗ dành em thích ghê vậy đó
Chênh chao lắm rồi giấc chiêm bao bờ cỏ
Cọng rơm vàng ai buộc tóc mây trời

          Em đã hiểu người ơi
          Này thích này thương này yêu này nhớ
          Dù chập chùng muôn sóng vây cuồng nộ
          Thuyền thơ ta ra khơi…

Tuesday, October 14, 2014

Dư Hương

Những dư hương ngày cũ
Chợt về như nắng khêu
Đêm uống từng con chữ
Giọt rượu nào rong rêu?

Em cong môi cánh phượng
Khúc khích buổi trăng rằm
Ta say mùa ngất ngưỡng
Chạm rối một làn hương

Ta mực đời chi chít
Em như trang vở thơm
Lăn qua nhau tinh nghịch
Mặc kệ gió mưa tuôn

Giờ ta phai màu tóc
Mong em vẫn xuân thì
Buông làn mây ngũ sắc
Lạc lòng cánh thiên di

Dù mấy mùa qua nữa
Em vẫn như ngày nao
Khi nắng về trêu cửa
Mở xiêm áo khoe màu

Cho ta lần trẻ lại
Góc hoàng lan chờ em
Thềm xưa giàn bông giấy

Trăm năm mãi gọi tên

Gót Khua Nỗi Nhớ Về Đâu?


... Bên Dalat...
Khẽ tiếng lòng
Hoa len theo gió
Hoa lừng đưa hương
Đôi bờ ngã bóng tùng dương
Cam Ly im tiếng nghe rừng thông reo

Dọc ghềnh dốc đá cheo leo
Thơ gieo mình vắt ngang chiều mưa bay
... Men nồng
... Chếnh choáng
... Hồn say
Mimosa khép cánh tay yêu kiều

Người đi
Gió lạc lưng đèo
Tâm hồn buông tiếng chuông chiều Linh Sơn
Suối Vàng
Suối Bạc
Mờ sương
Langbian khuất ngàn thông núi đồi

Pense tím ngát chân trời
Nhắc gì hôm ấy nói cười bên nhau
Xuân Hương khúc khích đôi đầu  
Gót khua nỗi nhớ về đâu...

Hở người?

Thời Gian Như Ngừng Lại


Thời gian như ngừng lại phút thần tiên
Anh đón em trên sân ga cổ tích
Tim nói gì sau chiếc dù che nghiêng
Mà cao nguyên nắng lung linh xoay tít

Em chợt đến áo thơ bay cuống quýt  
Khuấy hồn anh - thi khách phố núi cao
Rừng Ái Ân mây choàng gió chìm sâu
Hàng thông đứng nao lòng dang tay gối

Em khẽ đến khi bình minh trong anh dần sụp tối
Khiến hồn như sống lại thuở yêu đầu   
Ngấm mùi hương mê mải cánh hoa đào
Anh mối mọt trên trang thơ xây xẩm

Em đã đến nhưng rồi anh ngốc lắm!
Cứ hoàng hôn đỏ lựng khuất trong chiều
Nên hay đâu một mặt trời tình yêu
Vừa mọc mới giữa lòng đêm sâu thẳm

Đừng dỗi nữa, bỏ trăng nằm im lặng
Cứ nhu mì cứ duyên dáng hồn thơ
Cho anh đón em vào xưa huyền thoại
Cổ tích chuyện mình nơi thành phố ngàn mơ

Thursday, October 9, 2014

Rưng Rưng Giọt Thơ

Đôi khi nắng cũng rưng rưng
Trên cành lá chen nhau tìm chỗ đứng
Để bóng nước chênh chao trôi lững thững
Chờ tàng cây chia chút mát nhỏ nhoi
Như hai mình sớt nhau hơi thở hiếm hoi
Khi môi hôn đang lấp đầy buồng phổi
Mà một thoáng mong manh tan sương khói
Nắng cũng rưng rưng, anh thấy không?

Khi tay mình chạm nhau rưng rưng
Lui cui nhặt từng bóng mưa loang vỡ
Mặc sau lưng là đường chiều ngược gió
Vén mây sa giành lại khoảng xanh trời
Dù là ngày sầu đông lá tuôn rơi
Hay nắng ấm sương tan mây diệu vợi
Anh mãi là chiếc ô che cho em bước tới
Nên tay mình chạm nhau rưng rưng, anh nhớ không?

Rồi một ngày tóc cũng rưng rưng
Bên song cửa co ro bờ vai nhớ    
Nghe tiếng sương nỉ non cùng ngọn gió
Mà chùng lòng, chạnh lòng lắm người ơi
Ai bảo anh làm em không vui
Tóc se sợi buồn vắng bàn tay luồn sang vuốt nhẹ
Ừ em sẽ cười nắc nẻ hồn nhiên như cô bé
Đến khi nào tóc hết rưng rưng

Anh biết không em sẽ cười nắc nẻ hồn nhiên như cô bé
Giọt thơ nào thôi hết rưng rưng