(một bài thơ cuối thu...)
Xếp áo chờ đông
trên sông nước
Mùa thu đội nón
bước qua cầu
Choàng ô chiếc lá
leo đồi vắng
Bám bụi rêu phong
mấy nhánh ngâu
Đã mấy mùa trăng
treo đầu núi
Nghiêng soi chênh
chếch dáng mây trời
Trăng in trong mắt
thơ màu khói
Bối rối hiên hồn
cắn nhẹ môi
Nhón gót cho ngày
thêm xa vắng
Giọt khuya thao
thức phố lên đèn
Ngỡ ngàng trăng gọi
thơ vào mộng
Song nguyệt ngồi mơ
khẽ gọi tên
Mơ thấy người về
ngang bậc cửa
Vỗ về giấc ngủ đêm
hoàng hoa
Bàn tay sấp dỗ bàn
tay ngửa
Buông cả đất trời
đêm của ta
Ai bảo ngày xưa
nhành mai – trúc
Lao xao thắm nhụy
khóe môi cười
Còn đâu màu áo vàng
hoa cúc
Đi giữa tàng thu
bóng đôi người
No comments:
Post a Comment