Chào mừng quý bạn đến với blog Chuỗi Ngọc.

Pages

Friday, August 30, 2013

Pho Mua Mau Mua

(Phố mưa! Màu mưa! Ảnh : Cao Anh Tuan.)


Phố Mưa! Màu Mưa!

Bài thơ gối giữa hai mùa mưa nắng
Bài thơ gối giữa hai bờ vương vấn

Mưa giăng giăng sợi cách xa
Đôi ngã
Ướt cái nhìn sâu lắng ngõ hồn nhau
Chưa kịp hong áo tình ta đã…
Trời đổ mưa
Hay nghiêng nước gội sầu?

Mưa trong tim hỏi:
"Mưa trên phố
Tâm sự chi mắt lệ rưng rưng?"
Ướt bờ vai
Tóc se từng lọn nhớ
Muốn gọi tên môi mãi ngập ngừng

Mưa trên phố đổ về tim bao nhánh
Em nhặt hoài chưa tạnh niềm đau
Bong bóng ơi,
Cứ vỡ òa kiêu hãnh
Ngày tóc mây đỏng đảnh "hổng cần đâu"

Màu mưa nhỉ!
Hay đèn đường xanh đỏ?
Mà hiên hồn vàng đượm thương lo

Ngân dạ khúc cung đàn bối rối
Mưa phố buồn như giọt sầu thơ

Voi Bien



Với Biển

Có lẽ Biển chứa đựng tất cả mọi điều trong mỗi con người chúng ta nên đứng trước Biển, tâm trạng rất lạ.
Khi thì ồ ạt, cuồng nhiệt như những con sóng, lớp trước lớp sau theo nhau vỗ bờ.
Lúc lại êm đềm, trầm lắng như tiếng lòng thủ thỉ vui buồn.
Chẳng cứ người có tâm hồn thơ ca mới cảm nhận được những lời Biển hát mà diệu kỳ thay là ai ai cũng có thể trải lòng mình với Biển;

Vì chính Biển đã là Khúc Ca của mây trời và sóng nước,
... Đôi khi màu trời và màu Biển chìm lẫn trong nhau xanh ngút tầm mắt để như chẳng hề có đường chân trời
... Cũng như chẳng có ranh giới nào giữa hai tâm hồn đồng điệu

Vì chính Biển đã là Khúc Ca của đá và gió, của gió và núi, của sóng và bờ, của con người với thiên nhiên, của người với người, của Anh và Em;
... Những thanh âm trầm bổng của gió rít vào vách đá, tiếng sóng xô bờ dội vào vách núi khi du dương khi cuồng nộ
... Cũng như tâm tình mình khi vơi khi đầy khi trầm lắng êm đềm lúc nồng nàn tha thiết.

Biển bao la là vậy, Biển mênh mông là thế, Biển dạt dào sóng vỗ, Biển dìu dặt khúc ca, Biển muôn trùng tiếng hát
Biển nghìn năm lạ lắm phải không người?

Với Biển

Xưa ra biển
Nơi màu trời là biển
Sóng bạc đầu nỗi nhớ thiết tha

Sóng theo nhau vỗ bờ rồi tan biến
Dã tràng nằm nghe bọt biển xót xa

Đi bên biển
Thèm đôi chân của biển
Khát cháy lòng ngọn sóng trùng khơi

Một cánh chim cứ ngập ngừng vỗ gió
Hụt chân trời chưa kịp tẻ đường ngôi

Đứng trước biển
Bỗng thấy mình nhỏ bé
Mênh mông như hạt cát giữa trời

Nhớ bên anh, tựa vai em hỏi khẽ:
Biển và Anh, sao ôm trọn một đời?

Đêm trên biển
Trăng soi trong lòng biển
Sóng vỡ tan, nỗi nhớ vẫn uyên nguyên

Em gom ánh tơ vàng chờ đan áo
Nơi cuối trời anh có ngóng trăng lên?


Nay ra biển
Nơi trời nghiêng chạm đất
Hạt cát nằm quấn quýt bàn chân

Ngước mắt nhìn, đôi vì sao nhấp nháy
Bầu trời thơ em mặc áo trăng vàng

Chiec La Cong Minh



Chiếc Lá Cong Mình

(nói đi em, anh muốn nghe em nói)
anh muốn nghe em nói?
thì em nói đây

ngày em gặp anh
nhìn thấy hình hài rất thật
chạm vào thịt da rất thật
… để cảm nhận quanh ta thêm chồng chất
… để giữ buông những gì được mất


ngày anh gặp em
kể em nghe những điều anh nghĩ
lắng nghe em những điều mộng mị
dù có lý hay không có lý
đều chân thiện mỹ
… để nắm tay em mà hỏi tay anh có êm ái
người chi lạ thừa biết là em ngại
… để ngắm nhìn em mà hồn như ngậm ngải
hương thơm xa ngái
… để quá thương em mà da diết buổi trưa hè


ngày ta gặp nhau
… để vun vén giấc mơ xa nhất
đã bao lần
dài nhớ thương theo chiều dài mặt đất
lại rất gần
… để gom góp bầu trời đêm trong vắt
đã từng mong
gối trăng xa nghe xa lơ xa lắc
mấy chờ trông
… để biết hai ta hai hạt cát
giữa mênh mông sóng vỗ quanh đời
giữa bao la trời đất con người
mà đôi tim lớn quá ân tình
… để tay trong tay đầu tựa đầu vai kề vai mắt nhìn mắt
lặng yên nghe thơ lên tiếng
bên nhau đôi lòng hiểu chuyện
thời gian mím môi trôi nhẹ

vũ trụ trong mắt nhau lúng liếng

này bàn tay nhỏ gầy gọn ấm trong bàn tay to chắc  
này vòng ôm ấm nồng khít khao trong vòng ôm xiết chặt
này mắt se sắt buồn sâu lắng trong mắt ai ngây ngất
này đôi môi ướt mềm bỏng rát trong vành môi khô khát
ngày tâm tình hân hoan quyện hòa khúc hát

vũ trụ trong mắt nhau tan biến

… để những ngày sau sau nữa sau này
ngày
chiếc lá cong mình dỗ giấc
sầu đông biếng nhác
gió xuân thì khi khổng khi không chẳng thèm đưa hương ngan ngát
lũ ve chờ hạ về quen thói nỉ non cũng lười trỗi nhạc
và sắc thu buồn buồn thỉu buồn thiu tím đượm trời một màu tím ngắt

mai rồi sẽ khác
chiếc lá cong mình ngon giấc
nắng lên hồng đủ ấm lòng thềm xưa giá buốt
mưa trở trời đủ ướt đời ta mưa lất phất
cho bốn mùa anh ơi xuân hạ thu đông mãi là mùa yêu son sắt
hương nồng dậy men chín ngọt

chẳng phải sim rừng mùa nay ngộ ghê bỗng nhiên mật tươm ứa mật?


(nói đi em, anh muốn nghe em nói)
anh muốn nghe em nói
thì em nói đây:
… rằng đã có một chiều say
… ngầy ngật 
… đến trăm năm